Một người viết 10 năm

– và sẽ tiếp tục viết

Q: Kinh nghiệm 10 năm trong nghề viết nghĩa là gì?

A: Là tốt nghiệp tiểu học. 

Tôi là đứa cứng đầu và lười biếng từ lúc còn trong bụng mẹ. Nghe nói tôi nằm trong bụng má lố đến cả tuần, chờ hoài không chịu lăn ra nên bác sĩ đã phải hút, rồi mổ, nắm giò tôi lôi ra ngoài. Lại phải đánh vào mông rất lâu mới khóc. 

Tôi không tin vào nhiều thứ. Trong số đó, điều tôi không tin nhất có lẽ là định mệnh. Tôi đọc tử vi của mình, thấy những dòng số mệnh được đoán định kia chẳng liên quan tới tôi. Đó là một cuộc đời được dự báo trước của ai đó, không phải tôi. Mà tôi đi xem bói cũng vậy, chẳng lần nào chính xác, có người thấy tôi bước vào đã vẫy tay “về đi, chị không coi cho em”. Bạn tôi nói tôi cao số, nên không xem được. Tôi thì thì nghĩ chuyện đơn giản hơn: người ta không đưa ra dự đoán được, vì tôi thực sự không quan tâm lắm cái gì sẽ xảy ra trong tương lai của mình. Đúng hơn, tôi chưa bao giờ quan tâm đến chuyện khi nào mình lấy chồng, lúc nào thì mua được nhà, bao tuổi thì giàu, có gặp bệnh tật gì không… 

Điều tôi tò mò nhất, thì chẳng ai trả lời được: Tại sao. Tại sao tôi lại ở đây, sống cuộc sống này. Để làm gì? 

Câu hỏi “tại sao” cứ vướng trong tôi như một miếng xương cá, khiến tôi sống qua những năm tháng tuổi trẻ trong chứng hóc xương tư duy. Nuốt trôi hiện thực trở nên thật khó khăn. Có lúc, tôi thụ động trong hầu hết mọi việc, để mặc cho mọi điều xảy đến, như thể đời mình là một bộ phim nhàm chán được chiếu sẵn. Hoặc tệ hơn, một cái quảng cáo giữa giờ chiếu phim mà mọi người quá lười để chuyển kênh. Có lúc tôi lại lao vào những thứ rõ là bất ổn, cũng vì tò mò, để xem rồi sao nữa. 

Trong não trạng đó, tôi tránh né những câu hỏi về tương lai. Liệu 5 năm nữa mình là ai, mình muốn trở thành một người như thế nào, mình muốn đạt được điều gì… Tôi hoàn toàn không tưởng tượng được. Cứ hễ có ai hỏi, tôi lại nửa đùa nửa thật cho biết “Đến hôm nay ăn gì còn chưa nghĩ ra nữa là chuyện ngày mai”. Tôi cũng chán ghét việc thiết kế nên một lộ trình sống rõ ràng. Ai cũng biết xác định mục tiêu là bước đầu tiên để hoàn thành nó, nhưng đạt mục tiêu mà không có mục đích thì cũng vô vị như mở nhầm phần quà sinh nhật vớ vẩn, chẳng biết xài vào việc gì. 

May mắn thay, có hai thứ ngăn tôi trở thành đứa vô công rỗi nghề dưới đáy xã hội: Một, tôi quá nhút nhát để thực sự đẩy mình vào tình thế nguy hiểm, hai là: tôi có thể viết.

Viết đối với tôi mà nói, là tất cả.

Nó là phao cứu sinh của tôi trong vấn đề thực tế nhất: cơm, áo, gạo, tiền. Nó là thần hộ mệnh trong những lúc tôi không còn sức lực để tiếp tục sống. Nó là kẻ thù thúc tôi phải tiến lên mỗi ngày. Là người tình tôi không bao giờ sở hữu trọn vẹn. Và có lẽ, vào ngày cuối cùng của thế giới này, viết sẽ trở thành người bạn già của tôi, ngồi lại uống ly rượu, cùng tôi ngắm sự lụi tàn. 

Cho đến lúc này tôi là một người viết có 10 năm kinh nghiệm. Người viết – với định nghĩa là người kiếm sống với công việc viết và dùng viết như một phương thức tồn tại. 

Hãy ghi nhận 10 năm của tôi như chứng nhận tốt nghiệp tiểu học của thế giới người viết. 

Học sinh tiểu học, chứ không phải người hùng.

Dù ai cũng thích một câu chuyện về người hùng. Những câu chuyện mà đến cuối cùng, nhân vật thành công và hạnh phúc đến mãi về sau. Câu chuyện về một tác giả best seller, một nữ hoàng nội dung, hay một doanh nhân thành đạt. Nhưng biết làm sao được, tôi chẳng thể kể về đời mình như vậy.

Vì hành trình của tôi là một xoắn ốc, cứ mỗi lần tưởng như chiến thắng tôi lại về lại vạch số 0 với những âu lo và sai lầm mới. Một hành trình với xuất phát điểm là số 0, trở thành phóng viên, rồi từ bỏ, rồi bắt đầu lại với ngành quảng cáo, tạm dừng, và cuối cùng quyết định nghỉ việc để viết sách. Một hành trình chưa có vạch đích.  

Tôi không phải là hình mẫu và cũng không muốn tạo nên một ảo ảnh, tôi cũng không phải là người truyền cảm hứng, một người dạy cách thành công. Sau tất cả những lời hay ý đẹp chúng ta đọc trên đời, cái quyết định ta sẽ làm hay không làm, thay đổi hay chững lại – là chính ta. Không ai sống thay cuộc đời người khác, cũng không ngoại lực nào đủ mạnh để khiến mỗi người thay đổi tự bên trong. Thế nên, tôi chỉ muốn kể câu chuyện của mình thật thà, để bạn – người đọc, bạn cũng có thể thật thà như vậy với chính mình. 

Câu chuyện của một người viết mong muốn có thêm nhiều người viết nữa trên đời. 


by

Tags:

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *