
Khái niệm này được Emma Watson đưa ra như một sự nâng cấp của “độc thân – single” hay “tự yêu mình – selflove”. Nó dễ hình dung hơn (khi nghĩ đến việc cuộc đời này là một hành trình khám phá dành riêng cho mỗi người). Nhưng làm người độc hành có dễ không, và cần những gì? Mình nghĩa, để làm người độc hành, chúng ta sẽ cần:
1. Biết nơi mình muốn đến (mục tiêu), để làm gì (tại sao).
2. Biết cách thức mình muốn thưởng thức hành trình này (đi hay chạy, hái hoa ven đường hay chăm chú vào mục tiêu).
3. Chuẩn bị đủ kỹ năng cho cuộc du hành (sức khoẻ, tài chính, khả năng tự vệ…).
4. Tự chịu trách nhiệm cho bản thân (gồm trách nhiệm trước các kết quả có thể đến, và trách nhiệm về sự sinh tồn của mình).
5. Đảm bảo cho sự học hỏi và phát triển mỗi ngày, vì hành trình nào cũng để cải hoá chính mình, chứ không phải để duy trì một sự bình yên ổn định bất biến.
6. Cảm thấy đủ đầy, vui vẻ trong trạng thái của mình. Không so sánh, không tự đề cao, không ghen tị.
Độc hành không có nghĩa là:
1. Ghét tất cả mọi người tình cờ có mặt trên con đường của mình. Từ chối mọi cơ hội có người đồng hành, kể cả khi họ hoàn toàn phù hợp.
2. Hoàn hảo hơn những người chọn cách đồng hành.
3. Thiếu vắng sự đồng cảm, sự kết nối với người khác.
Tóm lại, hãy trở thành người độc hành biết mở lòng cho các tình huống, biết rằng mọi thứ có thể thay đổi, kể cả những quy tắc tưởng như kiên định nhất của mình. Vì hành trình nào cũng hướng đến sự tự hiểu và hoà hợp dù bạn chọn đi một mình hay hai người hay nhóm bạn.
Hạ Chi
Leave a Reply