
Người ta nói rằng, thiên tài là dành 10.000 giờ để rèn luyện một điều gì đó. Chỉ cần cố gắng hết sức, nhất định sẽ đạt được mục tiêu. Chỉ cần luyện tập thật nhiều, rồi mơ ước sẽ thành hiện thực.
Nhưng lại có một truyền thuyết khác, rằng chỉ cần 20 giờ là đủ. Đủ để tự kiểm chứng xem mình có thể trở thành thiên tài 10.000 giờ không, mình có cơ hội đạt được mơ ước không, mình có thành công theo đuổi một mục tiêu nào đó không.
20 giờ là thời gian cần có để học một điều gì đó mới. 20 giờ, nghĩa là mỗi ngày dành 30 phút để đọc quyển sách, trong suốt 40 ngày. 20 giờ là đủ để duy trì liên tục 2 tháng để tập yoga, mỗi tuần 3 buổi, mỗi buổi 1 tiếng. Là viết mỗi ngày 1 tiếng, 5 ngày 1 tuần, trong vòng 1 tháng. Là xem 60 video Tedtalk, mỗi video trung bình 20 phút. Là dành ra 10 phút mỗi ngày trong suốt 4 tháng để tập phát âm tiếng Anh. Nếu dành 2 buổi tối trong tuần để học pha chế thì sẽ mất khoảng 1 tháng. 20 giờ là có 10 buổi hẹn chất lượng với một ai đó, mỗi buổi 2 tiếng, cùng họ trò chuyện, đặt câu hỏi và chia sẻ thật lòng.
20 giờ không đủ để trở thành chuyên gia, không đủ để tuyên bố “tôi biết”. 20 giờ chỉ là phép thử để biết mình có thích cái gì đó nhiều như mình nghĩ hay không. Để quyết định xem mình sẽ dành 500 giờ, hay 2000 giờ, hay 10.000 giờ – hay cả đời cho điều đó.
Vậy mà chúng ta, hiếm ai chịu trả cái giá 20 giờ. Thường người ta cố được 10 giờ đầu tiên rồi bỏ. Hoặc người ta kéo cái mốc 20 giờ ra thành vô hạn. Rồi lại tự thấy mình thất bại, vì muốn mà không được.
AI cũng muốn trở thành một người xuất sắc. Xem phim thấy người khác võ nghệ đầy mình, cũng mơ trở thành cao thủ. Rốt cuộc, bầm mình 2 ngày đã bỏ đi. Thấy người ta vóc dáng đẹp đẽ, cơ bắp săn chắc thì quyết tâm tập luyện, nhưng được vài ngày lại thấy ngủ nướng sướng hơn. Con người vốn vậy. Thích mơ mộng về một người hơn là hiểu họ thật sự là ai. Thích số lượng hơn là chất lượng. Thích kết quả hơn hành trình. Thích tỏ ra hơn thực chất. Ta không có thành ý như mình vẫn tưởng. Kết quả, đa số đều sống trong hối tiếc với những thứ dở dang.
Nặng nề nhất của đời người là muốn mà không được, lại không đành vứt bỏ. Càng sống với những ước mơ dang dở càng nặng gánh hành trình. Giá như, ta có thể dành ít nhất 20 giờ cho những mong muốn đó. Rồi sau đó, bỏ hẳn đi. Thì cuộc đời sẽ nhẹ nhàng hơn biết bao. Thời gian một đời vốn luôn ngắn ngủi, luôn không đủ để làm điều mình muốn, vậy nên chỉ có thể chọn lựa và kiên định với chọn lựa của mình. Còn nếu đã không đủ thành ý, thôi thì, hãy kiên quyết bỏ đi.
Nếu đã không đủ dũng khí để yêu một người, thì đừng tốn thêm thời gian nghĩ suy về họ.
Nếu đã không đủ kiên tâm theo đuổi ước mơ, thì nên thức dậy, nghiêm túc làm chuyện thực tế.
Con người nếu dám tự chịu trách nhiệm cho đời mình sẽ có can đảm để tự do ra quyết định. Đừng để những thứ viển vông khiến mình đánh mất tự do.
Không có thành ý, xin miễn bắt đầu. (Phi thành vật nhiễu)
Hạ Chi
Leave a Reply