
Lúc quyết định tập yoga nhiều hơn, nghĩa là “mỗi ngày”, và nghiêm túc hơn, nghĩa là “tập tới giới hạn có thể”, sáng ngủ dậy tôi hay mỏi người. Sự gắng sức nào cũng đem đến cảm giác không thoải mái, vì cơ thể mình chưa kịp quen với điều đó.
Nếu bình thường không chạy bộ, tự nhiên hôm nay lại chạy 5km, sẽ đau chân. Tập gym, bơi lội, leo núi cũng thế. Nếu bình thường ngủ đến khi nào chán thì dậy, thường là 9 – 10h mà bây giờ 6h để báo thức thì sẽ lừ đừ lắm. Không cẩn thận nhắm mắt lại một xíu là đã vài tiếng nữa trôi qua.
Nếu đang ăn thả ga, chuyển sang chế độ thanh lọc giảm cân, tự nhiên sẽ luôn có cảm giác từng tế bào trong cơ thể réo gào. Nếu phải làm thêm giờ, nhận thêm dự án mới, sẽ thấy thật căng thẳng, trí não mệt nhoài. Sẽ muốn bỏ cuộc. Không đi tập một hôm, thay vào đó là chui vào spa để được massage. Không dậy sớm nữa đâu, vì có gì sung sướng bằng được ngủ đâu. Đi ăn một bữa thật ngon, giảm cân ngày mai tính. Xù việc luôn, lên Đà Lạt trốn hết cuối tuần.
Có người thấy phải kiên trì tới cùng, có người bảo sống không cần vất vả quá. Người kiên trì thì tin rằng cơ thể, tinh thần đều huấn luyện được, bị đẩy tới giới hạn, tự khắc sẽ mạnh mẽ hơn. Người dễ dàng thường thấy rằng phải yêu thương, nuông chiều cảm xúc bản thân; có sai lầm, có tụt lùi, có bỏ cuộc mới là người.
Người kiên trì, thực ra cũng có lúc bỏ cuộc. Rồi sẽ tự trách mình, thấy mình chưa đủ mạnh mẽ, chưa đủ kỷ luật, chưa đủ và chưa đủ. Người dễ dàng cũng nhiều lúc tự thất vọng với mình, cảm thấy so với thế giới, mình quả là yếu đuối, chẳng có chút khả năng cạnh tranh nào.
Vậy thì làm người kiên trì cũng được, làm người dễ dàng cũng có sao đâu. Chỉ cần đừng làm người mà cứ tự trách bản thân. Vì như vậy là mệt mỏi nhất. Người kiên trì đòi hỏi quá cao ở bản thân, nếu chưa có thành tựu sẽ thấy không phải mình chưa cố gắng đủ mà vì mình vốn dĩ bất tài. Người kiên trì tiếp tục kiên trì hết mục tiêu này tới mục tiêu khác, rồi tới lúc nhận ra niềm vui của mình chỉ kéo dài vài phút sau khi chinh phục được mục tiêu nào đó. Cuộc đời vất vả nhiều hơn niềm vui. Sẽ nhiều lúc thấy ghen tị làm sao với những người vốn dĩ sống như con sứa, cái cây. Hình như họ vui hơn mình, may mắn hơn mình. Rốt cuộc, chỉ toàn thấy đỉnh núi phía xa.
Người chọn sống dễ dàng, nếu lúc đi spa, lúc ăn ngon, lúc ngủ ráng mà thấy vui thấy khoẻ – thì quả là đã sống trọn trong hiện thực. Nhưng thường không được vậy. Tiêu tiền xong cảm thấy sợ nghèo túng, ăn uống xong chỉ muốn nhả ra lại vì thấy mình sao mập tròn xấu xí quá; ngủ đẫy giấc, tối lại trằn trọc cảm thấy “đời mình chẳng khá lên nổi”. Nên rốt cuộc, bỏ cuộc rồi mà không buông bỏ được.
Rốt cuộc thì, kiên trì hay dễ dàng cũng là cách thức để mưu cầu hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc dễ có nhất là: Không tự trách mình.
Hạ Chi
Leave a Reply