- Tôi thích viết lắm nhưng không có khiếu.
- Nhiều lúc muốn viết mà không viết ra nổi.
- Em viết dở lắm.
- Anh sợ viết lắm!
- Viết ra, người ta cười…
Đó là một ít trong số những tâm sự “sợ viết”, “ngại viết” mà tôi nghe hoài. Cứ ai đó biết tôi làm nghề viết, thì họ sẽ khen tôi giỏi, rồi tiết lộ mối cảm tình không tốt đẹp lắm giữa họ với viết. Tôi thấy… thật oan cho chữ. Vì chữ có “cành cao” gì đâu. Nó đâu phải là thú vui cao cấp chỉ dành cho những tâm hồn tinh tế, thanh cảnh. Viết chỉ là một hình thức giao tiếp, với mình hoặc với người khác. Thế nên thà bạn nói, tôi lười viết lắm. Đâu có sao, vì mình có thể giao tiếp bằng những cách khác. Nói, hát, hành động, vẽ, chụp ảnh v.v.. đều là cách ta thể hiện mình.
Viết tốt – là một thế mạnh. Nhưng nó không bắt buộc. Thế nên, trước tiên hãy bỏ đi nỗi tự ti với viết. Cũng như một mối quan hệ thoải mái và lành mạnh không thể có được trong sự tự ti.
Khi giải thoát mình khỏi suy nghĩ “phải viết”, “viết phải tốt”, “viết dở thì xấu hổ”… viết, trở nên thật đơn giản. Vì bạn không phải viết thật hay. Bạn được quyền… viết dở mà! Hãy viết mỗi ngày 300 chữ, hơn là đợi một cảm hứng vĩ đại cả đời. Hãy viết những bài 5 likes, thay vì dành cả tháng “planning” kế hoạch toả sáng 1 triệu followers.
Hãy chơi với chữ.
Như khi ai đó hỏi về hình xăm con cá trên tay tôi, tôi sẽ kể một câu chuyện mới. Vì tôi thích chơi với các câu chuyện.
Như khi tôi nói lái những từ ngữ để tìm ra nghĩa ẩn độc đáo của nó.
Như khi tôi viết 7 cái kết cho câu chuyện “Công chúa tóc mây”.
Hay khi nghĩ ra một câu đùa hay ho, một phát hiện độc đáo, một sự thật trớ trêu… tôi viết lên trang cá nhân để thấy mọi người thả haha.
Tôi đang chơi đấy thôi! Vì chữ, là một người bạn thú vị.
Leave a Reply